Yêu thương không lên tiếng không có nghĩa là không có tình cảm mà đôi khi đó là những lời rất khó nói ra. 
Nhưng chỉ cần những người yêu thương có thể dùng cả con tim họ để cảm nhận thì tình cảm đó sẽ được thấy hiểu mà không cần một lí do.

Chị không thực sự là một người chị hoàn hảo nhất trên đời nhưng dù cho em hàng vạn, hàng tỉ lần lựa chọn, em sẽ vẫn mãi chọn chị- nấm lùn của em ạ!^^
Mỗi ngả đường bạn đi, mỗi bước bạn chọn, cái tương lai phía trước mặt bạn nắm trong bàn tay nhưng đừng nói những người đi cùng bạn trên con đường đó là những ngươgi quan trọng mà 3 từ đặc biệt này xin hãy dành cho người ở bên khi bạn bước hụt trên đường , khi bạn bị lạc vào một xứ tối tăm mà không ai bên cạnh, họ cầm đèn và soi sáng lối đi cho bạn hay cho những người bạn muốn ở bên khi yếu đuối nhất . Với tôi thì bốn từ "người quan trọng nhất" không khó để tìm câu trả lời vì tôi yêu chị gái hoen cả bản thân mình nữa!

Nếu bạn nghĩ rằng tôi nói dối, tôi trẻ con thì tôi xin khẳng định đây là lời nói cất ra tự sâu trong trái tim của tôi. Không hoa mĩ, không cao trào nhưng tình yêu chị đã thấm vào máy tôi tạo thành từng dòng chảy mãnh liệt.

Phải nói rằng tôi là một đứa em không hiểu chuyện. Em là một Song Ngư!Trẻ con đó, bồng bột đó, kiêu kì đó, 17 năm sống cùng chị, gắn bó từ khi sinh ra, lớn lên, bao kỉ niệm tuổi Thơ tôi đều không xa rời hình bóng quen thuộc đó!có thể viết ra hàng triệu, hàng tỉ câu yêu thương chị trong suốt năm tháng đó nhưng trên thực tế, một đứa suốt ngày nói yêu văn, suốt ngày đâm đầu đọc những cuốn tiểu thuyết lãng mạn, thấm đẫm tình người, nước mắt, suốt ngày sáng tác những câu chuyện tuổi mới lớn mộng mơ,... Tất cả lại không đủ dạy tôi thốt lên 1 tiếng yêu chị! Dù trong con tim bé nhỏ của tôi muốn nói lời đó trăm ngàn lần.

Trong những năm tháng ấu thơ, những kí ức còn đọng lại trong tôi thì chị em tôi cãi nhau nhiều hơn là thân thiết. Nhớ ngày còn nhỏ, tôi rất hung hăng, hễ cãi nhau là lại mang sách vở chị ra xé. Đánh có, chửi có nhưng tôi không chừa. Tới khi chị giải thích tất cả số sách này sẽ là của tôi tương lai tôi mới ngấm rồi lườm nguýt chị "sao không nói sớm?". Ấy vậy mà mỗi khi mở những Trang sách mình tự xé xưa kia, tôi lại bất giác mỉm cười. Vì gì ư? Đó là kỉ niệm về một thời ngây Ngô, ngốc nghếch.,... Và đơn giản dó là kí ức mà chị em tôi cùng có

Nhớ những lần chị em tôi đánh nhau, tôi khôn lắm , hay khóc bù lu bù loa để mẹ ra bênh, chị sẽ bị đánh đòn trong tiếng khóc ngày một lắng nhưng mở cờ trong bụng của tôi

Nhớ sao những ngày nhỏ chị em tôi chơi chắt dưới mái nhà nền đất hay quay dây nịt vào 2 cột nhà để nhảy dây tới quên ăn
Nhớ sao những ngày chị em tôi cùng đạp một chiếc xe mini cũ qua hơn một cây số để đi học. Kêu mệt riết rồi cũng quen cũng chỉ tại tôi cao hơn chị mà vẫn bắt chị nai. Cái cảnh trớ trêu đó , nghĩ lại bất giác cũng đủ làm tôi bật cười...

Tính chị tôi lạ lắm! Chị là một Bạch Dương chính hiệu: can đảm, mạnh mẽ, bản lĩnh và còn rất thân thiện. Nhưng cái đáng nói là chị tôi rất lì lợm. Bao nhiêu trận đòn roi bố cho chị đều đứng chịu mà không một câu kêu, nước mắt có chảy hay chỗ đánh có sưng vù lên cũng vẫn đứng đó không hé răng.tôi lha phục ư?? Phải nói là tôi khao khát có tính đó của chị, trong khi tôi chỉ có một nước là núp sau lưng chị khóc ỏm tỏi rồi nhe nhởn khốn sánh vết xước trên người chị với cơ thể lành lặn của tôi mà đâu hay bao lần chị cố chịu thay tôi những ngọn roi đau đớn đó!

Chắc cũng bởi tính chị giống bố, cộng với IQ bẩm sinh nên chị được bố quý lắm. Bố thiên vị chị ra mặt làm tôi càng ghét chị hơn. Hồi đó bao lần tôi ước, tôi nói thẳng:" giá chị đừng có trên đời ghì chắc chắn em sẽ được bói mẹ quý hơn". Trẻ con là thế, ngốc nghếch là thế, ích kỉ là thế, tôi biết mình sai bao nhiêu khi nói ra câu đó nhưng tôi chắc chắn chị tôi đã quên nó từ lâu bởi trong mắt chị tôi luôn là đứa em nhiều tài vặt, dễ thương và trẻ con mà. Chị sẽ không để bụng và nghĩ xấu về tôi đâu. Lớn lên, khi đã nhận thức được mọi chuyện cuối cùng tôi cũng hiểu ra tại sao có sự thiên vị đó. Nói thiên vị cũng chả phải, chỉ là chị tôi hay ốm, sức khỏe không được tốt như "cô em trâu đất" này nên bố quan tâm chị nhiều hơn mà thôi. Vậy mà trong suy nghĩ của một đứa bé, cái ích kỉ đó đã che khuất tầm nhìn để rồi thay vào đó là "cướp đi tình yêu của bố". Quan trọng hơn, chị mang thần thái của cung bạch Dương : biết cách cư xử hoà nhã với tất cả mọi người nhất là với đứa em ngốc nghếch tự cho là giỏi giang này.

Tôi nhớ sao bao đêm chị em tôi rủ nhau choàng chăn lên làm công chúa với chiếc váy bằng chăn ngộ nghĩnh hay xây nhà trên giường , bốn cột là chân tay , cả hai sẽ cười giòn tan khi ngôi nhà xiêu vẹo trong những cơn bão lớn do chúng tôi tạo ra.

Những đêm nằm cùng chị sao mà ấm áp quá nhưng thường là chị ôm tôi bởi tôi vốn kiêu, chị sà vào ôm là bao giờ tôi cũng phải làm nũng "bỏ tay ra, nóng quá à", chị chỉ cười rồi siết tôi chặt hơn. Chị có biết mỗi lần như vậy là tôi rất hạnh phúc, rất muốn ôm chị thật chặt, để chị vuốt ve mái tóc. Giá mà chị tôi có thể hiểu cho đứa em ngờ nghệch hay che giấu bản thân này!

Tình cảm lớn dần theo năm tháng thành một cuốn hồi ức dài. Bao kỉ niệm trôi qua mà hôm nào hứng lên chị em tôi lại bỏ dở học để ôn lại. Những câu chuyện xa lắc xa lơ từ thời chị học lớp 3 còn đi xe cọc cạch, lớp 5 mặc quần rách đến lớp 6 với kiểu tóc quê mùa hay những cơn cảm nắng rung rinh với cậu bạn nào đó ,... Tất cả đi vào hồi ức, trí nhớ của tôi, nó chỉ đậm thêm chứ không bao giờ phai nhạt.

Hết những năm tháng đi học, chị tôi tập trung hết vào 2 kì thi quan trọng trước mắt . Một là thi Đại học, hai là giành học bổng sang Nhật- giấc mơ ấp ủ từ năm lớp 3 của chị.
Chị coi đó là một cơ hội, một ngưỡng cửa mới hoàn toàn để mở ra Trang mới trong cuộc đời mình. Một phần mong chị hoàn thành ước mơ nhưng điều đó đồng nghĩa với việc tôi phải xa chị ít nhất 7 năm . Muốn hét lên cho cả thế giới này biết rằng tôi không hề muốn chuyện đí xảy ra . Vậy là một phần lớn hơn trong tôi muốn chị trượt...
Chuyện gì tới cũng phải tới, chị tôi đậu Đại học nhưng trượt mất cơ hội du học. Tôi vui mừng hân hoan, chị em tôi lại có thể ở bên nhau mãi , ít nhất là cho tới khi tôi tốt nghiệp, trưởng thành để không phải dựa vào chị nhiều như thế này nữa. Nhưng đối lập, chị tôi buồn ghê gớm , chị khóc thầm suốt rồi trùm chăn kín. Bố mẹ có động viên chị cũng chỉ lặng thinh. Cái suy sụp, hốc gác đó làm con tim tôi đau nhói . Có phải vì cái ước mơ muốn chị bên mình ích kỉ đã khiến chị tôi trượt không? Nếu có thể, tôi ước lúc đó tôi có thể làm gì cho chị. Nhìn, nhìn, và nhìn, tôi chỉ biết đứng đó và chứng kiến tất cả!

Cho tới lúc học hơn 2 tháng trên Hà Nội , một cơ hội khác đến và chị tôi tiếp tục bay vào nam cố gắng hoàn thành ước mơ của mình.
Kết quả làm con tim tôi đau nhói: chị tôi đỗ rồi, còn lọt TOP 10 nữa, miệng tôi cười méo xệch trong niềm vui của cả nhà. Vậy mà tôi cứ nghĩ mình đã thực sự mong chị đỗ, kết quả thì sao... Thì sao chứ?! Sao tôi vẫn mãi ích kỉ cho bản thân. Dù biết ra đi là tốt cho chị nhưng...tôi thực sự không muốn chấp nhận . Tôi mong chị thành công, mong chị hạnh phúc nhưng tôi chỉ hy vọng sự thành công, hạnh phúc đó củ chị luôn có người em gái này bên cạnh....

10 ngày ngắn ngủi còn lại trước năm tháng xa cách, tôi vẫn giữ thái độ tươi tỉnh, bao nhiêu cảm xúc tôi dồn nén hết đi. Chị không biết rằng từng phút, từng giây tôi mong thời gian chậm lại. Sao mà một giờ học buồn tẻ thì qua lâu mà 10 ngày cuối cùng này lại chỉ như một cái chớp mắt đã vụt qua.
Trước ngày chị đi, cứ nghĩ đến chuyện ngày mai giờ này hai chị em mỗi người một phương là tôi lại không kìm được nước mắt. Tôi đã khóc, khóc rất nhiều nhưng chỉ là một mình và chị không hề hay biết điều đó . Giáp mặt thì cười đó, mắng đó nhưng lòng tôi đau như cắt khi nghĩ tới ngày mai- một ngày có lẽ là buồn nhất trong những ngày tôi trải qua.

Bạn tôi khuyên: "Nên nói những gì cần nói, đừng kìm nén kẻo sau này hối hận vì sao trước đó không làm như thế". Tôi biết chứ , mong được nói chuyện với chị thật lâu, mong được ôm chị thật chặt, muốn tựa vào vai chị mà khóc, được ngắm kĩ khuôn mặt để khắc sâu vào con tim nhỏ bé này.. Nhưng bao ước mong đó tôi đã không đủ can đảm để làm. Tới nhìn thẳng vào mắt chị tôi cũng sợ, sợ cảm giác chị nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình để rồi buồn và lưu luyến không muốn đi. Không! Tôi sẽ không làm vậy cản trở, là một lí do vớ vẩn nào cản đường chị một lần nữa.

Đêm cuối cùng, tôi ôm chị, cảm giác thân thuộc như chẳng muốn rời xa, chẳng thể thay thế. Tôi muốn thời gian ngừng trôi, giọt nước mắt lăn dài, tôi siết chị chặt hơn...
Cái gì tới rồi cũng phải tới, phải, người chị thân yêu nhất của tôi đã bay vào nam chuẩn bị cho chuyến du học đầy thử thách kia. Cái gánh nặng mà chị phải mang theo không ít nhưng tôi tin với lòng can đảm, sự khôn ngoan vốn có, chị tôi có thể vượt qua tất cả.

Về phần mình, tôi sẽ không phải chịu cảm giác hối hận với lòng nữa. Những gì Cần nói, những giọt nước mắt trước lúc chị đi và cả tình cảm tôi dành cho chị, chị tôi trên ai hết đã thấu hiểu và không để đứa em gái duy nhất này phải kìm nén lâu hơn nữa.

Mong chị luôn mang theo trái tim của em bên mình, nó không nặng đâu chị ạ, nhưng nó sẽ là ngọn lửa bất diệt soi sáng và làm ấm trái tim chị, em hứa đó!

«
Next
Bài đăng Mới hơn
»
Previous
Bài đăng Cũ hơn

Không có nhận xét nào:

Leave a Reply